Đông đã qua xuân lại đến

Nữa đêm buồn ngồi nhớ bạn tri âm

Hỡi này đồng đạo diệu thâm

Màn cùng đã tận trầm ngâm quá nhiều

Lội bơi trong cảnh chích chiêu

Nào đâu có biết cứ liều tranh đua

Ngồi buồn thấy cảnh hơn thua

Quá thương cho thế chát chua buổi này

Cơ trời lập hội chuyển xoay

Mà đời cứ mãi đong đầy lợi danh

Thấy trời đang lúc tảo thanh

Hỡi ơi cuộc thế tan tành ngả nghiêng

Đó là ngọn đuốc quờn xiên

Soi đường đạo pháp trần miền ai hay

Còn thêm phản bạn lừa thầy

Ngoài thì tu niệm trong thì dã tâm

Đời này thấy quá lạc lầm

Làm sao tránh khỏi lúc tằm nhả tơ

Màn cùng chuyến chót ngẩn ngơ

Ráng tìm ngọc quý mới là 

Phải lo trí thức thật thà

Huyền năng cho đủ đập mới nên

Nhận rồi ngọc quý bề trên

Ơn đền đáp nghĩa vững bền tổ tiên

Đường này thật thẳng không xiêng

Ngọc kia tỏa sáng lưu truyền nhân gian

Thêm người phải chịu gian nan

Cũng như ngọc đá mới an buổi này

Sen kia ở chỗ bùn lầy

Muốn tìm sen quý dạn dày lội vô

Sen nơi bùn đất điểm tô sắc màu

Cho nên sen được đài cao

Làm người cũng thế dồi trao bùn lầy

Sống trong cõi tục trần ai

Làm người thì phải đắng cay nhã nhồi

Tả tơi thân xác mới rồi

Thiện chung trong cảnh trần lao

Khác người hơn cái tâm giàu đức ân

Thương người như thể thương thân

Giữ chung khẩu nghiệp cân phân với đời

Dù cho vật đổi sao đời

Tâm thiền trời định trong đời hạ ngươn

Trí tâm gắn bó keo sơn

Giữ tròn đức hạnh keo sơn lại gần

Thời gian đã đến quá gần

Kêu người thức tỉnh ân cần lo tu

Màn này chuyến chót âm u

Ở trong rừng rậm mây mù phủ giăng

Kêu người tỉnh thức ân cần

Lo nuôi đức huệ lo lần đường ra

Tâm luôn bốn chữ DI ĐÀ

Rọi vào tâm trí mới là tỏ phân

Phân minh tránh trực dầu cho khổ ải tiền nhân cũng là

Trong tâm đã có DI ĐÀ

Gắng công mài miệt cố tìm đường ra

Sống chi trong cảnh rừng già

Quỷ ma rình rập nó tha bất ngờ

Hồn mình đày đọa biết giờ nào ra

Màn này lập hội long hoa

Sợ e hồn xác hóa ra bọt bèo

Trần gian bất luận giàu nghèo

Cũng nằm chung lực bọt bèo đó thôi

Giác thì vững ghế vững ngôi

Mê thì phải chịu nổi trôi giữa dòng 

Nhiều người lắm nổi đèo bồng

Làm cho lắm nỗi trong vòng thiên cơ

Luật trời đã định không ngờ

Dù mau hay chậm thiên cơ phân rành

Gieo chi gặt nấy đã dành

Làm người không hiểu lợi danh giựt dành

Đến đây xin dừng bút, 


Thiện Thuận xin chào.